Thời xưa, loại mỹ tửu này chỉ dành riêng cho vua chúa thưởng thức, trước hết vì chất lượng hảo hạng và sự cầu kỳ trong khâu chọn nguyên liệu lẫn thời gian ủ rượu. Thời nay, không hẳn ai có tiền cũng cầm được một bình Trúc Diệp Thanh bởi người mua thường nhận được câu trả lời: “Ít nhất sáu tháng nữa mới có rượu, mẻ sắp tới đã được đặt hàng xuất sang Anh hết rồi”.
Rượu ngon cũng lắm công phu
54 loại dược thảo lần lượt được cho vào rượu để khống chế “men xấu”. Ảnh: A.Ng
Tương truyền, thời nhà Tây Hán (Trung Quốc), rượu Trúc Diệp Thanh là thành quả nghiên cứu, tìm tòi của một người tên Miên Thành tự Thanh Trúc, với công thức rất cầu kỳ. Sau này, danh y Lê Hữu Trác đem công thức này về nước và thay đổi cho phù hợp với thiên – địa – khí trời Nam. Từ cách nấu, chiết xuất đến dược thảo cho vào rượu đều khác. Chính điều đó khiến rượu ngự trở nên thuần Việt, thành rượu của người Việt nhưng vẫn không mất đi ý vị của rượu cổ truyền.
Một vị lương y họ Trần đã được thầy của mình là ngự y Dương Tất Đạt, vị ngự y cuối cùng của triều Nguyễn, tin tưởng truyền công thức rượu Trúc Diệp Thanh. Vị lương y họ Trần rất giỏi y thuật này có sáu người con nhưng ông lại chỉ truyền bí quyết làm Trúc Diệp Thanh cho một người cháu là Tuỳ Phong. Vì thế, có thể nói, Tuỳ Phong là người duy nhất hiện nay nắm giữ công thức làm rượu cung đình Trúc Diệp Thanh (rượu Ngự).