Cục kiểm duyệt rượu Hoa Kì cấm lưu hành những chai rượu mang nhãn một tiên nữ khỏa thân bay cùng xe đạp hay ông già noel có vòng 3 quá khổ...
Văn hóa rượu cần dân tộc Thái (Sơn La) - 1/27/2011 - Tin tức Du lịch
Rượu cần còn có tên là “lảu kép” (rượu trấu), “lảu bẳng” (rượu ống), “lảu co” (rượu cây) “lảu xá” ( rượu vỏ trấu), “lảu xả” (rượu của người Xá, dân tộc Khơ mú, loaị rất đậm ngọt).
Để làm được một hũ rượu cần phải có gạo hoặc ngô, khoai, sắn, y dĩ, chuối, dứa, củ mài và một số lại cây, củ, quả khác cùng men rượu. Vỏ trấu và chum đựng, cách làm phổ thông và đơn giản nhất là dùng gạo tẻ hoặc nếp) đãi sạch, ngâm nước lã hoặc nước ấm 3-54 giờ đồng hồ. Đổ ra rá, dội nước lạnh cho sạch, trộn đều vỏ trấu, đồ chín kỹ rồi đổ ra mẹt sạch, để nguội, trộn đều men, theo tỷ lệ một gạo hai trấu (1 kg gạo, 2 kg trấu) 1/2 lạng men (không kể một số loại men mạnh bằng lá tươi). ủ kỹ bằng lá (hoặc ni lông thật kín) từ 5-7 ngày đến khi dậy mùi thơm, đem đổ vào chum (hoặc hũ) bịt thật kín (dùng tro bếp sạch, hoà nước đặc sền sệt đắp kín, chặt miệng chum) để ở nơi khô ráo, sạch sẽ mười ngày sau thì đem uống.
Rượu càng nhiều ngày, càng già, uống càng bốc và ngon. Loại men ngọt uống thấy vị ngọt (như đường, như mật). Loại men đậm, đắng uống rất bốc, mạnh hơn các loại bia gọi là “lẩu phủ trai” (rượu đàn ông). Rượu cần uống bằng nước lạnh đun sôi để nguội (hoặc để trong tủ lạnh càng tốt). Nếu dùng nước nóng (kể cả hơi ấm) uống sẽ không ra gì, rượu coi như bị hỏng.
Khi uống ta bật bỏ nắp bịt ra, đổ nước ngâm một phút cho ngấm, cắm cần vào và đổ nước uống liên tục đến lúc nhạt thì thôi (hoặc hút ra chai uống qua cốc, chén như bia và rượu).
Khắp các vùng dân tộc Thái Sơn La đâu đâu cũng uống rượu cần. Rượu cần thơm, ngon, mát, bổ, kích thích tiêu hoá, lợi tiểu. Chum nhỏ là một chum một cần, chồng rót vợ uống và ngược lại. Chum nhỡ là đôi bạn, đôi cần, theo số chẵn là bốn, sáu, tám. Chum to sẽ là 10, 12, 14 bạn bè anh em đến là “lảu khay cáy khả” (rượu mở, thịt gà).
Và, chum rượu cần đã mở là có ca hát, khèn, sáo, trống, chiêng, vòng xoè dập dìu, say mê thâu đêm suốt sáng. Bên hũ rượu cần thường là nơi tụ hội của cộng đồng bản mường, chân thành đoàn kết, bình đẳng, không phân biết dân tộc, đẳng cấp. Rượu cần là một nét sinh hoạt văn hóa đẹp – văn hoá rượu cần.
Phương pháp marketing rượu - 1/27/2011 - Doanh nhân 360
Bài toán marketing rượu được đa số dân marketer hết sức quan tâm và dầy công nghiên cứu với mục đích tìm ra phương thức marketing phù hợp, hiệu quả và lách luật êm thấm…
Mình tham khảo và tổng hợp vài điểm nổi bật về Marketing Rượu để các bạn mới bước chân vào nghề marketer có thể hiểu thêm về marketing sản phẩm rượu và thu nhặt được một số bài học và kinh nghiệm quý báu trong hành trang theo đuổi nghiệp marketer đầy khó khăn nhưng rất thú vị dành cho người sáng tạo và yêu thích mạo hiểm, chinh phục.
1. Tổng quan về thị trường rượu:
Có thể ví thị trường rượu như một thị trường ngầm, những cuộc chiến marketing không ồn ào như những cuộc chiến trên “đại dương đỏ”, nhưng không có nghĩa là cuộc cạnh tranh giữa các hãng rượu ít phần khốc liệt. Có thể liệt kê một số cuộc cạnh tranh được xem là mặt trận chính trong thị trường rượu như:
Rượu ngoại > < Rượu nội.
Rượu mạnh > < Rượu nhẹ.
Rượu chính hãng > < Rượu giả.
Thị trường rượu được khuấy động mạnh mẽ bởi cuộc chiến thị phần và bành chướng của các thương hiệu ngoại với tiềm lực tài chính lớn với lịch sự tồn tại, phát triển lâu năm được những người tiêu dùng sành sỏi ưa chuộng như: Hennessy, Chivas, Jonnie Walker, Remy... Các sản phẩm rượu mạnh ~ 400 này đến Việt Nam đã mang trên mình khoản thuế nhập khẩu 60%, thuế tiêu thu đặc biệt 75% và thuế VAT 10%, nhưng khoản lợi tếch xù từ thị trường rượu là độc lực mạnh mẽ để các đại gia rượu không ngừng vung tiền cho những chương trình marketing lớn nhằm chiếm lĩnh thị trường Việt Nam, thị trường tiềm năng với những con người “say sưa" được đánh giá bậc nhất trên thế giới: say hương vị rượu, say thương hiệu ngoại…
Đây cũng là khe hở để những chai rượu giả chết người xuất hiện trên thị trường, nếu nói trên khía cạnh lợi nhuận thì có thể nói sản xuất rượu giả không khác gì buôn bán ma túy. Đây cũng là nguyên nhân ra đời những con người không còn nhân tính với những chai rượu “ngoại” giết người.
Theo phòng thị trường Hà Nội thống kê thì một con số rợn người đến 95% rượu ngoại trên thị trường là rượu giả hoặc không có xuất xứ rõ dàng.
Nắm được tâm lý và xu hướng người tiêu ngày càng quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe và xuất xứ của hàng hóa.
Việt Nam là một trong những nước có nhiều tiềm năng sản xuất rượu. Có rất nhiều bí quyết sản xuất rượu truyền thống đang được lưu giữ nhưng có nguy cơ bị thất truyền. Cái mà chúng ta thiếu đó là tính chuyên nghiệp, quy trình sản xuất công nghiệp và yếu tố marketing.
Có thể điểm qua một số nhãn hiệu nội được đánh giá rất cao về chất lượng, giá cả và mạng lưới phân phối như:
- Dòng rượu mơ như: Rượu Mơ Núi Tản, Rượu Mơ Yên Tử…Dòng Rượu Mơ Núi Tản được đánh giá rất cao do sự đặc biệt trong công nghệ lên men tự nhiên theo quy trình công nghiệp hiện đại, cách thức đóng chai, và tác dụng đối với sức khỏe của loại rượu nhẹ 190 Cồn này với vị thơm nồng quả mơ pha với vị ngọt dịu của mật ong rừng, đây là bài thuốc tốt cho sức khỏe với đầy đủ chứng nhận về ATVSTP…
- Dòng rượu vang: nổi lên có Rượu Vang Đà Lạt, Rượu Vang Thăng Long, Rượu Vang Mận Mộc Châu, Rượu Hoa quả….Dòng rượu này giá thành rẻ hợp với túi tiền người tiêu dùng.
- Dòng rượu quê như: Rượu Sim, Rượu Nếp cẩm….dòng sản phẩm này phát triển manh mún và chủ yếu là đặc sản quê nhà.
2. Một số đặc thù của marketing rượu:
Thông tư 43/2003/TT-BVHTT quy định chỉ cho phép quảng cáo với các loại rượu có nồng độ cồn dưới 15°. Còn các loại rượu từ 15° trở lên chỉ được quảng cáo trong phạm vi địa giới doanh nghiệp sản xuất rượu, bên trong các cửa hàng, đại lý tiêu thụ rượu nhưng phải đảm bảo người ở bên ngoài địa giới doanh nghiệp cửa hàng, đại lý không đọc được, không nghe được, không thấy được Theo khuynh hưởng bảo vệ sức khỏe người tiêu dùng, đa số các quốc gia, trong đó có Việt Nam, đều siết chặt hoạt động quảng cáo rượu, đặc biệt là với rượu mạnh. Một vài nước như Thái Lan, Italia dự kiến cấm quảng cáo với các sản phẩm có cồn, hoặc hạ thấp nồng độ cồn với sản phẩm cho phép quảng cáo (dưới 12°).
Do không được quảng bá trên truyền thông đại chúng nên rượu mạnh có những hình thức quảng cáo và PR rất đặc thù. Các nhãn hàng đều tập trung vào các hoạt động below the line như quảng cáo tại điểm bán (bar, vũ trường, showroom), trưng bày sản phẩm, nhân viên tiếp thị PG… Trong siêu thị, rượu cũng là gian hàng được o bế nhiều nhất, được trưng bày sao cho đẹp mắt, sang trọng đế thu hút người tiêu dùng. Đây là những chiến lược cơ bản và chủ chốt để quảng bá sản phẩm của tất cả các nhãn rượu tại Việt Nam.
3. Một số kinh nghiệm marketing hiệu quả:
- Tài trợ & tổ chức sự kiện:
Tuy bị cấm xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đại chúng, các nhãn hiệu rượu vẫn luôn có cách xuất hiện trên các kênh truyền thông mà không hề vi phạm luật.nghi lễ khui rượu là không thể thiếu.
Một cơ hội quảng bá hiếm có cho sản phẩm rượu khi được xuất hiện trong một chương trình truyền hình trực tiếp. Cách làm này được khơi mào bởi nhãn hiệu rượu nổi tiếng bậc nhất thế giới H. khi thâm nhập thị trường Hoa Kỳ vào đầu những năm 50 của thế kỷ 20. Vào đúng sinh nhật lần thứ 67 của Tổng thống Mỹ Dwight D. Eisenhower, hãng rượu H. đã tặng ông chai rượu brandy ủ 67 năm, được chuyên cơ chở thẳng từ Pháp sang Nhà Trắng. Hình ảnh ngài tổng thống và chai rượu brandy là những thước phim quảng cáo đắt giá vé nhãn rượu H. Ngày nay, trong hầu hết các sự kiện khai trương, khánh thành lễ kỷ niệm, trình diễn thời trang, giải đấu thể thao… rượu đều xuất hiện với tư cách là một thức đồng chủ đạo nhằm tăng tính trang trọng và khẳng định đẳng cấp của chủ nhân và sự kiện. Vì luật không đề cập đến các hoạt động này, nên chỉ cần nhiếp ảnh gia có kỹ xảo là có thể chụp được những hình ảnh hiệu quả có tiền cảnh là chai rượu, ly rượu hoặc nhãn hiệu nằm ở góc bức hình để gây ấn tượng mạnh với người đọc...
Rượu hoàn toàn có thể trở thành nhà tài trợ chính cho nhiều sự kiện văn hóa nghệ thuật có ý nghĩa khác mà không hề bị nhà chức trách “sờ gáy” như: hòa nhạc cổ điển, trình diễn thời trang… Tiêu biểu nhất là giải golf nơi tập trung rất nhiều khách hàng thân thiết và tiềm năng của các nhãn rượu. Không một giải golf nào mà không có một nhãn rượu, bên cạnh đó, các nhãn rượu cũng không quên điều phối lực lượng nhân viên tiếp thị rất hấp dẫn, nhằm gây an tượng mạnh nhất với khách hàng, phần lớn là các quý ông.
Xuất hiện trong các bộ phim là một cách quảng cáo rượu không sợ bị nhà chức trách bắt bẻ. Hợp đồng tài trợ cho phim ngoài những cảnh quay có thời gian xuất hiện sản phẩm nhất định, nhãn hiệu rượu còn có thể xuất hiện đường hoàng ở phần kết thúc cám ơn nhà tài trợ.
- Xây dựng đại sứ thương hiệu:
Paris Hilton quảng cáo rượu R.P hay nữ ca sĩ Lee Hyori khoe thân hình gợi cảm quảng cáo cho rượu C.C của Hàn Quốc chứng tỏ việc sử dụng các đại sứ sắc đẹp để quảng bá rượu là cách rất phổ biến.
Tại Việt Nam, sử dụng người nổi tiếng để bảo chứng cho thương hiệu rượu không được công khai như những ngành hàng khác. Tuy không xuất hiện trên các phương tiện truyền thông chính thống nhưng bằng các mạng xã hội, diễn đàn, fan club và những sự kiện quan trọng, thương hiệu rượu vẫn được quảng bá rộng rãi bên cạnh tên tuổi của người nổi tiếng.
- Truyền thông e-marketing:
Internet là mãnh đất rộng lớn và gần như không có rào cản đáng kế, chính vị vậy đây là xu hướng được rất nhiều công ty rượu sử dụng cho việc tiếp cận và tìm kiếm khách hàng.
Việc ra đời và phát triển của các siêu thị trực tuyến, shop điện tử, công cụ rao vặt, diễn đàn…đã trở thành một kênh truyền thông hữu hiệu cho các sản phẩm rượu. Việc tiếp cận với người tiêu dùng trở nên dễ dàng hơn. Và việc tìm kiếm loại rượu yêu thích của khách hàng cũng trở nên dễ dàng hơn. Internet đã trở thành công cụ giúp các thương hiệu rượu trẻ trở nên dễ thở hơn.
Để các bạn có thể dễ hình dung tác dụng của to lớn của internet. Tôi lấy ví dụ với thương hiệu Rượu Mơ Núi Tản của công ty thực phẩm Sannamfood được phân phối trực tiếp qua siêu thị trực tuyến http://www.senmart.com/. Chắc hẳn khi nhắc đến thương hiệu Rượu Mơ Nủi Tản nhiều bạn không biết tới, thậm trí chưa nghe tên bao giờ. Nhưng đối với những người hay dùng internet thì dễ dàng nhận thấy đây là một thương hiệu Rượu nhẹ nổi tiếng và phổ biến, chúng ta không khó để lấy được thông tin chi tiết và đầy đủ về sản phẩm từ bài giới thiệu, những đoạn video, những tấm ảnh về quy trình về sản phẩm… đều đó chứng tỏ e-marketing đã mang lại kết quả rất tốt cho nhãn hiệu Rượu Mơ Núi Tản với 190 Cồn.
Ta có thể dùng một số công cụ để kiểm tra tình trạng triển khai e-marketing của công ty Senmart như
http://www.backlinkwatch.com/, http://whois.domaintools.com/ với hàng trăm tin rao vặt ở các trang rao vặt lớn, hàng trăm bài trên các diễn đàn lớn, hàng nghìn backlink liên kết, với chiến lược SEO đồng bộ đã giúp cho thương hiệu Rượu Mơ Núi Tản sở hữu một vị trí rất tốt trông các công cụ tìm kiếm. Bạn thử nhé: bạn vào http://www.google.com/ gõ từ “Rượu mơ” bạn sẽ thấy sức mạnh của xu hướng E-Marketing đối với việc quảng cáo sản phẩm rượu, sản phẩm rất khó trong việc tìm kiếm công cụ quảng cáo phù hợp.
GS.TS Tô Ngọc Thanh: "Tôi đề cử rượu nếp cái hoa vàng" - 1/27/2011 - Lao Động
Đêm 29.1 tới sẽ công bố Quốc hoa Việt Nam đồng thời dự án bình chọn Quốc phục và Quốc tửu cũng đã được khởi động. Đây là một sự kiện thu hút sự quan tâm của đông đảo người dân.
Triển lãm lấy ý kiến nhân dân về "Quốc phục", "Quốc hoa", "Quốc tửu"
Sen hồng sẽ là Quốc hoa?
Khai mạc “Lễ hội hoa xuân và đồ uống Tết 2011”
Có rất nhiều ý kiến khác nhau xung quanh việc chọn ra một loại hoa, một bộ trang phục và một loại rượu đại diện cho Việt Nam. Chúng tôi đã có cuộc trò chuyện với GS.TS Tô Ngọc Thanh – Chủ tịch Hội Văn nghệ dân gian Việt Nam đồng thời là Ủy viên Hội đồng tư vấn bình chọn Quốc hoa Việt Nam.
Chúng tôi chọn hoa Sen hồng
Thưa Giáo sư (GS), ông nghĩ như thế nào về việc sẽ chọn ra một loại hoa đại diện cho Việt Nam?
- Mọi người có ý kiến là tại sao bây giờ lại bày ra Quốc nọ, Quốc kia. Theo quan điểm của tôi, đất nước ta đã trải qua hơn 20 năm đổi mới. Cái
GS.TS Tô Ngọc Thanh |
ăn đã có, cái mặc đã đủ. Tất nhiên là chưa thật đầy đủ lắm nhưng đã khác trước nhiều. Vậy tại sao chúng ta không nghĩ đến những điều làm đẹp cho cuộc đời. Nên tôi là một người ủng hộ việc chọn ra Quốc hoa, Quốc phục và Quốc tửu. Hơn nữa , trong đối ngoại, nếu không có những thứ đó, nhiều khi chúng ta rất khó thể hiện chúng ta là ai. Tôi rất mong có một loại hoa nào đó mà người ta trông vào thấy đó là Việt Nam.
Trong cuộc bình chọn Quốc hoa qua internet, hoa sen hồng chiếm tỷ lệ cao nhất là 40,3%. Là ủy viên của Hội đồng tư vấn bình chọn Quốc hoa Việt Nam, ông có để cử loài hoa nào?
- Bạn có thấy loài hoa nào gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn không? Hoa sen nói lên phẩm chất của dân tộc Việt Nam, một dân tộc nghèo nhưng ngày nay vô cùng rạng rỡ. Một dân tộc đứng từ bùn lầy lên và chúng ta không vấy bùn. Hơn nữa, hoa sen là loại hoa có hương vị rất tinh tế. Trong tất cả các loài hoa, người ta chỉ ướp có hoa sen, hoa nhài và hoa cúc. Nhưng mà hoa sen là nhất.
Ngoài ra, toàn bộ cơ thể của sen đều sử dụng được. Ngó sen người ta dùng làm thức ăn. Lá sen, gói cốm mà không có lá sen thì không ra cốm, nhất là cốm tháng 8 của Hà Nội. Chưa kể hạt sen nấu chè và đặc biệt là tâm sen dùng để chế thuốc an thần. Những lợi ích thực tiễn của cây sen cũng như những giá trị tinh thần rất rõ.
Ông có e ngại về sự trùng lặp khi Ấn Độ và Srilanka cũng chọn hoa sen là Quốc hoa không thưa GS?
- Theo tôi được biết, đúng là Ấn Độ và Srilanka có chọn hoa sen là Quốc hoa nhưng của họ là hoa Sen trắng, còn chúng ta chọn hoa Sen hồng. Khi nói đến hoa sen người ta nói đến tâm thức của người Việt Nam. Hoa sen như một biểu tượng đẹp nhất, đại diện cho phẩm chất, cốt cách của người Việt Nam.
Khi nói đến hoa sen người ta nói đến tâm thức của người Việt Nam |
Xung quanh chuyện bình chọn Quốc hoa, có nhiều ý kiến trái chiều. Có người nói chọn hoa cau, có người bảo chọn hoa lúa vì cây lúa đã đồng hành với lịch sử đất nước ta trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Ông nghĩ sao về điều này?
- Hoa lúa tôi thấy cũng đẹp đấy nhưng tuổi thọ của nó ngắn quá. Không phải chúng tôi không kính trọng hoa lúa. Tất cả các loài hoa đều có những ưu điểm khác nhau nhưng để đại diện cho dân tộc Việt Nam chúng tôi chọn hoa sen. Tuy nhiên, chúng ta vẫn đang trưng cầu ý kiến của nhân dân và việc chọn được Quốc hoa còn phụ thuộc vào sự bình chọn này.
Có nên bình chọn Quốc phục và Quốc tửu?
Đồng ý rằng chúng ta cần có Quốc hoa nhưng Quốc phục và Quốc tửu có cần thiết không thưa ông? Nhiều ý kiến cho rằng hình thức quá?
- Bạn có thấy Indonesia cũng có quốc phục, Nhật Bản cũng có Kimono không nào…? Chúng ta cũng mũi tẹt, da vàng, làm thế nào để chúng ta khác người Tàu? Việc lựa chọn Quốc phục là cần thiết bởi có rất nhiều dịp phải dùng đến lễ phục. Nhất là các hội nghị, hội kiến quan trọng có mặt nhiều quốc gia trên thế giới tại Việt Nam. Hay khi chúng ta tham dự các sự kiện quan trọng trên các đất nước bạn.
Vậy, Quốc phục cho nữ là áo dài, còn Quốc phục cho nam? Nhiều người nói rằng, áo the, khăn xếp cổ quá, không phù hợp với hiện nay? Còn ý kiến của GS ra sao?
- Tôi đã đi rất nhiều nước và đến nước nào tôi cũng mặc áo the, khăn xếp. Khi sang Nhật, người Nhật đã đề nghị tôi bán lại bộ áo dài ấy vì họ thấy đẹp quá. Tôi đề nghị làm đúng như các cụ là quần trắng, bên trong 1 cái áo trắng và bên ngoài một cái áo the. Áo the không phải để che mà là một thứ trưng diện, một cách trưng diện rất khiêm tốn và phù hợp với đạo đức của người Việt Nam.
Áo the, khăn xếp truyền thống gồm quần trắng, lớp áo trắng bên trong và áo the bên ngoài |
Nhiều người băn khoăn rằng, chọn Quốc tửu quả thật chưa cần thiết vì không biết bình chọn ra để làm gì. Vậy theo GS có nên bầu chọn Quốc tửu hay không?
- Rượu và trà là hai thú ở đời, là một nét văn hóa lâu đời của cha ông ta, tại sao lại bỏ? Hiện tại, có rất nhiều ý kiến khác nhau về việc bình chọn Quốc tửu nhưng theo tôi lựa chọn Quốc tửu phải có tiêu chí rõ ràng.
Nếu không có tiêu chí thì không bao giờ chọn được. Miền Bắc có rượu Làng Vân, Trung Bộ thì có rượu Khe Bò, vào Bình Định thì có Bầu Đá. Nam Bộ thì có rượu Gò Đen của Long An. Đồng bào Mông trên Bắc Hà còn có rượu Ngô rồi rượu Sán Lùng. Chúng ta không thể chọn một loại rượu của một địa phương đại diện cho tất cả.
Những tiêu chí ấy là gì thưa GS?
- Đó phải là rượu mà dân tộc chúng ta uống từ thời ông đến thời cha, tức là nó nằm trong dòng máu của người Việt. Thứ hai là rượu sử dụng khi cúng. Nó có ý nghĩa là vật trình với tổ tiên. Thứ ba là đi với nó phải có văn hóa rượu. Rượu phải uống bằng chén mắt trâu, nhấp từng chút và ngồi để đàm đạo chứ không phải uống lấy được.
Cá nhân ông, ông đề cử loại rượu nào thưa GS?
- Tôi đề cử rượu nếp cái hoa vàng. Không lấy tên của một địa danh cụ thể mà ở phẩm chất rượu!
Xin cảm ơn ông về cuộc trò chuyện này!
(Bao Lao Dong.)
Dân viết lách thường hay tụ bạ nhậu nhẹt, phần vì ham vui, rời khỏi bàn làm việc, sau khi một mình chống chọi với “pháp trường trắng”, đa phần đều vì muốn tìm kiếm bạn bè giải stress; phần vì nhu cầu tìm kiếm thông tin, nhặt nhạnh tư liệu sống quanh bàn nhậu. Đôi khi nghe lỏm được nhiều ý tưởng cực hay, nhiều đề tài hấp dẫn bạn bè nói ra. Bây giờ nhậu nhẹt ba miến na ná nhau, ngày xưa khác nhau lắm. Sài Gòn sôi động, đời sống chảy xiết, dân nhậu Sài Gòn, là nói cánh viết lách, sáng dậy sớm hẹn nhau đi ăn sáng cà phê nói chuyện công việc, rồi cắm cổ làm việc cho đến chiều tối xong việc mới nhậu nhét tới số, có khi kéo dài tới khuya.
Nhâu nhẹt ra nhậu nhẹt, mọi người quẳng hết việc, hát hò chọc quê chơi vui, đúng là dân nhâu chuyên nghiệp. Anh nào gọi đi nhậu anh đó trả tiền, luật bất thành văn từ xưa đến nay. Không như dân Bắc cứ gọi nhau đi, nhậu xong ai có tiền thi trả, thành thử đến giờ thanh toán cứ nhìn nhau nói cười nhàn nhạt, nhiều anh cứ đúng giờ đó thì nhìn đồng hồ đứng dậy, nói mình có việc phải về sớm, bí quá thì nhảy đại vào toilet, hi hi.
Sài Gòn mỗi trận nhậu thường chia thành ba hiệp, hiệp một bia hơi, uống mòi chừng dăm bẩy vại là kéo nhau đi karaoke, hội hát bằng mồm hội hát bằng tay. Cuối cùng thì nháy nhau đi massage, kẻ massage sấp người massage ngửa. Sau đó thì biệt tăm, có khi nửa năm chẳng gặp nhau.
Sài Gòn lắm việc, bạn bè từ xa đến, sơ thì mời nhau cà phê ăn sáng, thân thì nhậu một trận tơi bời rồi lặn mất tiêu, ít ai mờt bạn về nhà. Nhiều người mới vào Sài Gòn hay bị sốc. Đã quen thói ở miền Trung miền Bắc, hễ có bạn tới là đánh đu với bạn suốt ngày, nay thấy bạn lặn mất tiêu suốt kỳ mình ở chơi, đến ngày về gọi điện chào cũng chỉ nói đi mạnh giỏi nghen, cũng chẳng thầy tiễn tiếc gì thì ngạc nhiên lắm, đôi khi tủi thân, bức mình nữa.
Ngược lại gần Sài Gòn lần đầu ra Bắc cũng hay bị sốc. Sáng mấy anh quen gọi đi nhậu, chiều cũng mấy anh đó đón đi, ngày mai ngày kia vẫn mấy anh đó đến ngày ra đi cũng mấy anh đó. Nhiều người cứ băn khoan không hiểu sao người ta mất quá nhiều thời giờ vì mình, đâu biết thời đó cánh viết lách xứ Bắc chỉ có một món tiêu xài thoải mái, đó là thời gian.
Dân Hà Nội cà phê không ham, công việc cũng chẳng nhiều, ngủ dậy muộn, ăn sáng xong làm mấy chén chè mới túc tắc đến công sở. Vật vờ vào ra cho đến trưa, giờ cơm trưa cũng là giờ đàn đúm, đến chiều tối lo về với vợ. Phàm đã chui vào chuồng lập tức nội bất xuất ngoại bất nhập, cố gắng làm anh chồng ngoan cho đến sáng hôm sau. Nhậu nhẹt nhiều khi như hợp, bàn đủ chuyện trên trời dưới đất,
cãi nhau ỏm tỏi.
Thi thoảng mới có cuộc nhậu chia làm ba hiệp, hiệp một nhậu say chí tử, hiệp hai mơi kéo nhau đi hát hay massage. Nhưng quân số hiếp hai thường mất đi một nửa, đủ thứ lí do để bỏ cuộc, người sợ vợ, kẻ sợ quan trên nhìn xuống người ta trông vào.
Dân nhậu Hà Nội quan tâm đến cái view, thoáng đãng yên tĩnh càng tốt vì họ cần nói chuyện, cuộc nhậu nào cũng có nêu vấn đề. Cánh viết lách Hà Nội ngồi với nhau mỗi ông là một ông trời con, không việc gì không phán được, ông nào ông ấy phát ngôn tầm cỡ ủy viên Trung ương, rất ghê. Hết nhậu về ông sở lại bóp miệng vật vờ vào ra vô cùng khiêm tốn, hi hi.
Dân viết lách miền Trung thường nhậu nhẹt bất tử, bất kể giờ nào miễn có tiền. Việc vàn chẳng có ba lăm, thời gian không thành vấn đề, chỉ cần cái cớ là kéo nhau vào quán. Bạn bè ở Nam ra, ở Bắc vào là cái cớ tuyệt vời đề khai báo với vợ, có thể đi thâu đêm suốt sáng.
Miền Trung vẫn giữ được thói quen bạn bè từ xa đến không thể không mời vé nhà, làm mâm cơm đãi bạn, nhậu nhẹt ở nhà chán chê rồi mới đi ra quán. Khách khứa nhiều người chạy sô ăn cơm nhà bạn cũng đủ chết xác nhưng không thể từ chối, bữa cơm nhà như là chứng chỉ của tình thân, sự quý trọng, thiếu nó lắm người rất áy náy.
Không có khác khứa thì tu bạ quán cà phê, ngồi chán thế nào cùng có người kéo đi quán, nhậu hết cuộc này sang cuộc khác, tối vừa về nhà có người gọi lại vọt, các bà vợ chỉ nguýt lườm ít ai dám nói. Ngày nào cũng nhậu, ít ai có khả năng bao sân, thành ra có kiểu nhậu nối dài. Anh đến sau bảo kể từ đây là phần của tôi nhé, mỗi anh chịu thanh toán một khúc, cứ thế nối dài ra mãi.
Về sau cánh nhà báo có kiểu nhậu bắt Fulro, gọi người ra trả tiền hộ. Nhậu giữa chừng thì gọi ai đó, thường là các ông chủ doanh nghiệp, các quan chức trong tỉnh, mời họ ra nhậu chơi. Mấy ông này lập tức hiểu ý, vọt ra làm đôi ba chén, góp vui đôi ba câu nói giành lấy bill thanh toán cai rẹt. Không phải ai cũng thích kiểu nhậu bắt Fulro, vì nó lấy đến đao đức nghê nghiệp, nhưng tỉnh nào cũng có một anh bắt Fulro cực tài, rất đáng sợ.
Ngày nay văn hoá nhậu ba miền đã có nhiều điểm tương đồng. Dân nhậu Bắc, Trung đã chuyên nghiệp tựa dân nhậu Nam. Cánh viết lách Hà Nội không chỉ nhậu vấn đề, nếu đờn ca cùng rất phê. Cánh viết lách Sài Gòn không chỉ nhậu đàn ca mà nhậu vấn đề cũng rất nổ. Cánh viết lách miền Trung đã có nhiều việc làm hơn, anh nào cũng công tác với vài ba tờ báo ở Hà Nội, Sài Gòn, nhậu nhẹt đả có giờ, không còn triền miên như ngày xưa nữa. Cả ba miền bây giờ chỉ nhậu hết hiệp một là về, ít ai sa đà sang hiệp hai hiệp ba tốn tiền mất thời giờ phí sức.
Phục vụ nhà hàng ba miến củng có niêu đói khác. Miền Bắc, miền Trung học miền Nam đã thực bụng coi khách hàng là thượng đế. Nhân viên nhà hàng Hà Nội biết mềm mỏng lịch lãm nhiệt tình, đã mất đi khá nhiều các bộ mặt lạnh lùng, khinh khỉnh di chứng thời bao cấp. Nhân viên nhà hàng miền Trung cũng tiến bộ rất nhanh, không còn nhiều nhà hàng cho nhân viên ra tranh giành nhau chặn bắt khách hàng, bắt được rồi gọi gì cũng ra, dạ riết mà chẳng thấy đưa món ra, lại ra. Hỏi vì sao chưa đưa món ra, lại dạ. Nói tôi hỏi vì sao chưa đưa món ra dạ gạ cái gì, vẫn cúi đầu lễ phép dạ dạ gì, tức phát điên. Việc ấy bây giờ tuồng như đã chấm dứt. Có lẽ văn hoá dịch vụ bao cấp sắp chết thật rơi chăng?