Không phải coca, không phải chocolate, cũng không phải cafe. Đi miết đi miết, rồi cũng lại về với trà mà thôi. Đôi lúc, khi tôi nghe ai đó nói rằng họ thích một đồ uống nào đó, tôi sẽ nghĩ đến chữ thích nhiều hơn bản thân đồ uống ấy. Coca, chocolate, cà phê... Trong cuộc sống bộn bề này, bằng cách nào họ đã chọn đó như một tri ân tri kỉ? Cà phê phin, cà phê hòa tan, cà phê đen, cà phê sữa. Chocolate nóng. Capuchino. Sinh tố. Nước hoa quả. Rượu vodka. Cocktail. Mocktail. Đi miết đi miết, cho tới khi tôi thực sự nghiêm túc nghĩ đến, đã là trà giữ chân tôi lại từ rất lâu bên mình. Một người bạn của tôi, mỗi lần có chuyện không vui trong lòng, sẽ muốn có một chai coca thật bự. Khi tôi buồn và bâng quơ với cô ấy, cô ấy cũng sẽ bảo, "uống coca không?". Hai thành phố cách biệt thì đương nhiên chẳng thể uống cùng rồi; trong câu nói đấy, tôi biết là sự an ủi. Coca, liệu có ai bảo rằng khi buồn, uống coca là không sành đây? Tôi biết có những chữ thích mang nặng trong mình những ý nghĩa rất sâu kín. Chị nói với tôi rằng chị thích cà phê; thích nhiều lắm; tôi cảm tưởng tựa như chẳng còn là thích, là yêu; mà là một thứ nhất định không thể thiếu trong cuộc sống này đối với chị. Và vấn đề không phải là loại cà phê nào, uống thế nào, uống ở đâu; quan trọng là cảm giác. Chị ấy cần cà phê, tựa như, để khóc được, con người không nhất thiết phải tựu lại đủ nỗi buồn. Nước mắt tự rơi khi chúng muốn; ly cà phê mang đến, thơm nồng và ấm nóng, không nhất thiết phải vì bất kì một lí do nào cả. Cuối năm hai đại học, chúng tôi phải làm một bài luận ngắn về cà phê. Sau khi đọc rất nhiều tài liệu bằng tiếng Anh, tổng hợp lại và viết ra; tôi đâm ra cũng muốn học đòi thành dân chuyên uống cà phê - cơ bản vì các lợi ích của cà phê nhiều quá. Ra siêu thị và đứng mãi ở cái tủ bày các loại cà phê. Cũng chả nhớ đã mua lại gì; điều duy nhất nhớ là sau đó, cái hộp cà phê được mua một cách đầy nhiệt huyết ấy đã được chuyển giao lại cho mẹ, trong lúc tôi thì đã quên mất tiêu sự tồn tại của nó mất rồi.
Khi tôi ngoảnh lại nhìn những gì đã nằm lại sau lưng, tôi thấy mình cũng đã từng thử nhiều loại đồ uống lắm. Đâu đó trong tuổi thơ của mình, tôi vẫn còn nhớ một chuyến picnic bên hồ, hai đứa bạn ngồi nói với nhau "coca vẫn là nhất", còn tôi vừa uống vừa nghĩ, không. Không phải coca. Dầu không cố ý đặc biệt nhớ chi tiết nhỏ bé đó, thì tôi cũng biết mình đã chia tay với coca, đơn giản như vậy.
Dầu vậy tôi không phải đứa mẫn cảm với trà. Loại nào cũng được. Lipton và dimah bình dân pha sẵn. Ahmad tea hơi hướm quý tộc uống nóng. Trà Hoa đắng vị thuốc và ngọt vị hoa. Trà đá vỉa hè một nghìn một cốc, thích thì thêm đường và vắt thêm chanh. Chè mạn pha ấm, nhạt dần theo mỗi lần nước mới. Nhiệt độ cũng không phải vấn đề. Nước trong phích còn nóng ở nhiệt độ nào thì uống nhiệt độ ấy. Thời gian thổi nguội cũng được, thêm đá cũng được, đôi khi lười nhác nước nguội cũng pha được một tách để uống.
Miễn rằng, đó là trà.
Tôi biết, như vậy nghe không sành. Hời hợt và dễ dãi thái quá. Thưởng trà, không chỉ là những quy tắc, đó là sự thiền định, là một nghệ thuật. Nhưng tôi vẫn thường nghĩ, đời người, có bao nhiêu phần là từ những nguyên tắc mà thành?
Đôi lúc, mọi thứ chỉ là những thói quen, những dấu hiệu nho nhỏ; là an ủi hơn là hiểu biết, là thích chữ không phải cuồng si, chỉ là những bước chân trên một con đường mòn quen đi qua hằng ngày, cũng không nhất thiết phải là một con đường mỹ miều giăng ngang một khung cảnh đẹp tới nao lòng.
Cô ấy thích coca. Quan trọng, là chữ thích.
Một người bạn khác học cùng đại học, hễ đi uống nước với nhau, đa phần đều thấy nó gọi hoặc nước ép dưa hấu, hoặc chocolate. Khi hỏi nó vì sao lại là nước ép dưa hấu, kể cả khi quán ấy làm chẳng hề ngon, nó chỉ nhún vai, thì tao thích vậy thôi. Tôi tin "thì nó thích vậy thôi" thật. Cũng là một ngày nào đấy, khi nó nhận ra, đã hầu như chỉ gọi duy nhất một thứ nước uống mỗi lần vào quán. Nước ép dưa hấu trở thành một dấu hiệu nho nhỏ, đó là thói quen của nó, phi nguyên tắc, không nguyên do, đáp lại luôn chỉ là một cái nhún vai, "vì là như vậy đấy."
Nó thích nước ép dưa hấu. Quan trọng, là chữ thích.
Và một cách mảnh dẻ, chị ấy tìm được bình yên trong một ly cà phê như thế.
Đôi khi, cả hạnh phúc.
Cuộc đời này, tôi nghĩ, mình đã được trao duyên với trà, không thể là một thứ gì khác nữa.
Chữ duyên đôi lúc là một chữ kì khôi. Tôi thích những tiệc trà. Bày trí một chiếc bàn. Tôi thích chọn bánh ngọt để ăn cùng, chọn chén hoặc bát dùng để uống. Tôi thích lựa những hộp đựng trà, và đọc những cuốn sách nói về cuộc đời của trà.
Nhưng chữ duyên phần nhiều có thể chỉ là một mảnh chỉ thật mỏng mà thật chắc. Hằng tối, tôi ngồi bên máy tính, từ lâu đã nhất định phải có hai cốc chè mạn, nước một và nước hai. Đêm ngủ chập chờn cũng được; nhưng chè, nhất định phải có.
Một cốc là vẫn thèm. Không cốc nào có thể trở nên u uất và buồn rầu.
Không nhất định phải là hảo hạng.
Cốt lõi vẫn là, tri ân tri kỉ ấy, đang ở ngay cạnh.
Khẽ khàng,
và yên ả.
Thứ Ba, tháng 1 18, 2011
Chuyện đồ uống và tri ân tri kỉ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
NHẬN XÉT CỦA BẠN :
Bài đăng
-
1. Cocktail – Nét Văn hoá đa quốc gia Khi ban hành luật cấm rượu được ban hành ở Mỹ, chắc những nhà làm luật chẳng ngờ rằng họ đã tạo đi...
-
Thời xưa, loại mỹ tửu này chỉ dành riêng cho vua chúa thưởng thức, trước hết vì chất lượng hảo hạng và sự cầu kỳ trong khâu chọn nguyên liệu...
-
Nếu bạn là một tín đồ của các đồ uống có hương vị cà phê, những loại cocktail sau đây chắc chắn sẽ khiến bạn không thể từ chối. Black Russia...
-
Chai bia ”nặng” nhất thế giới Một nhà máy bia ở Scotland, Vương quốc Anh đã cho ra đời chai bia có nồng độ cồn cao nhất thế giới, lên tớ...
-
Ai một lần tới thăm Tây Giang (Quảng Nam) mà không uống rượu ba kích thì xem như chưa tới huyện lỵ miền núi này. Nhưng thú vị hơn là c...
-
Cocktails - ảnh rafters-milwaukee.com Betsy, cô gái phục vụ rượu trong một quán rượu ở Hall’s Corners, Newyork, chuyên phục vụ loại rượu ...
-
Rượu ngon hay dở, không phải ở chính nó, mà là do bạn có tâm tình gì lúc uống. Một người ôm nổi thống khổ, dù rượu ngon bậc nhất thiên hạ, u...
-
Hơn bốn năm trước, Trần Ngọc Lâm – bartender làm việc tại Wine Bar, tầng 23 khách sạn Sheraton Saigon (ảnh trên), không nghĩ rằng cuộc đời...
-
Lịch sử về rượu và văn hoá uống trên thế giới của Tiến sĩ David J. Hanson Rượu là một sản phẩm đã mang lại nhiều tính năng cho loài người...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
☺ Các bạn có thể viết lời bình của mình cho bài viết, và tuân thủ một số quy tắc sau:
» Các bài comment phải nghiêm túc, không dung tục, không spam.
» Nội dung phải liên quan tới chủ đề bài viết.
» Hãy để lại tên của bạn khi bạn post bài comment, để mình có thể dễ dàng trả lời comment của bạn khi cần.