Em cũng không biết nữa bởi ccà phê không phải thứ thức uống em yêu thích nên không quan tâm hay để ý lắm. Cho đến một hôm anh nói với em rằng ngày nào anh cũng uống cà phê không dưới một lần nhất là buổi sáng thì không thể thiếu được, thế là em viết entry này dành cho anh, người đàn ông cà phê của em.
Anh thích uống cà phê pha phin em biết rõ điều đó nhưng có bao giờ chính anh tự hỏi tại sao không? Anh sẽ nói rằng dĩ nhiên là bởi vì nó nguyên chất mình có thể tự pha theo gu riêng và đo lường uống bao nhiêu. Tình yêu cũng đơn giản như cà phê phin vậy thôi, chúng ta không thể thúc giục hay bắt ép nó nhanh hay chậm theo ý của mình, nếu muốn có một ly cà phê ngon chỉ còn cách chờ đợi. Có những thứ tình cảm đắng chát, sặc mùi đau khổ đày đọa nhau họ có thể yêu cái tôi hoặc tính sở hữu quá lớn đây chính là loại cà phê không đường anh ạ, loại cà phê này rất ít người uống được và nó có thật sự ngon không thì chính người uống thấu hiểu rõ. Có người uống vì họ quen cái lạ có người uống vì muốn tạo cho sự chú ý nơi người khác và có người uống vì thấy người ta uống nên bắt chước thế thôi.
Cũng có những tình cảm người ta lao vào nhau như thể không có nhau họ không sống nổi, ồn ào náo nhiệt và một thời gian sau họ xa nhau nhanh chóng cũng giống khi họ đến và lắm lúc tự hỏi lẽ nào ta đã từng yêu hoặc sao mình có thể yêu người như vậy nhỉ - đây chính là ly cà phê được uống vội vàng như một cốc nước chẳng kịp biết mùi vị nó ra làm sao. Ngược lại với điều em vừa nói có người lại yêu để đó, yêu cho có với người ta và mắt vẫn liếc tìm xem có đối tượng nào tốt hơn không. Một thời điểm nào đó khi tình yêu thoát trào, một là họ chia tay nhau hay là gắng gượng với thứ tình cảm nhàn nhạt, không vui cũng chẳng buồn đây là ly cà phê được uống quá chậm đến nỗi nó nguội người thì bỏ đi người thì tiếc nên thôi gắng gượng uống.
Cà phê có thể hâm nóng anh à, tình yêu cũng có thể hâm nóng bằng một đám cưới nhưng cà phê hâm lại mùi vị dĩ nhiên không như nguyên thủy và một cuộc hôn nhân không có tình yêu đủ mạnh thì hạnh phúc vẫn mãi là cái đèn treo trước gió. Đành rằng tình yêu phải hiện diện lãng mạn, hôm nay người ta có thể váy áo rực rỡ trong hôn lễ nhưng ngày mai người ta phải trút bộ cánh công chúa, hoàng tử đó để trở về đời thật và đối đầu với cuộc sống hiện tại. Tựa ly cà phê ngon là một ly cà phê có lượng đường ngọt vừa đủ nếu quá ngọt với những lãng mạn thì em tin chẳng thể uống nổi và như thế thì không còn là cà phê nữa.
Tình yêu cũng đơn giản như cà phê phin vậy thôi... (Ảnh minh họa)
Tình yêu đến một cách tự nhiên và do tự chính mình tìm thấy chính mình pha chế vẫn là thứ tình yêu cà phê ngon nhất. Còn những mối tình sắp đặt và đối phó theo dạng: ừ thì thấy người ta cũng tốt nên thì yêu trước tìm hiểu sau. Hoặc thôi mình cũng không gì nổi trội thì không dám mơ tưởng cao xa người ngang ngang như mình là tốt nhất đây chính là cà phê pha bằng máy mùi vị y chang nhau và hàng loạt, không tệ nhưng cũng không có gì lạ tựa vô số cuộc hôn nhân nhìn thì ổn đấy nhưng có bao giờ họ nghĩ họ từng dám cháy hết mình cho một tình yêu không và họ có yêu nhau thật không? Hy vọng đó là thói quen và gắn bó với nhau bởi những hệ lụy khác để một ngày nào đó họ gặp một loại cà phê thứ ba sẽ có điều gì xảy ra đây. Nhẹ thì ''say nắng'' nặng thì uống trộm hoặc họ cố quay về ráng uống tiếp ly cà phê pha bằng máy với cái vị ngày càng nhạt.
Nếu ai cũng là những cậu ấm, cô chiêu sinh ra trong nhung lụa hoặc chàng là tổng giám đốc nàng là người đẹp mê hồn thì không có gì để nói ở đây, hẳn là sẽ xuất hiện một dạng tình cảm trên phim ảnh bởi chính đó là cà phê hoàn tan 3 trong 1. Nhưng mấy ai dám nói là cà phê đó ngon hơn cũng như ai dám bảo cuộc hôn nhân đó không đổ vỡ mà hình như em thấy tỉ lệ đổ vỡ còn cao hơn tựa như cái ngán khi thừa ngọt ngào của sữa và không phải mất nhiều thời gian pha người ta không thấy tiếc nuối khi từ bỏ. Nếu cho em chọn lựa em vẫn chọn cà phê phin, em thích con người ta cùng nhau đi qua nhiều thứ để hiểu và trân trọng những gì mình có hơn.
Có thể chúng mình khác xa nhau khá nhiều về môi trường sống, tính cách, công việc và vô số điều. Sẽ không ít lần em phải khóc vì chuyện của mình và cũng có vô số lần anh rủ người bạn thân đi nhậu và không ít lần em nhủ rằng không yêu anh nữa. Cũng như lắm khi anh nói cùng người bạn ngày mai không cần em nữa, rồi sáng hôm sau khi chúng ta bật máy điện thoại lên và nghe câu: I'm sorry... từ đối phương của mình để hiểu rằng chúng ta tựa như đường và cà phê khác biệt nhau nhưng chúng ta có dám hoà ra tan vào nhau không để tạo thành một thức uống ngon. Chúng ta có dám chấp nhận cái hay cái dở của nhau và có nghĩ sẽ bù khuyết điểm cho nhau không?
Anh đừng hỏi tình yêu với em ra sao và thế nào, thì anh cứ như pha ly cà phê buổi sáng, cho vừa đủ lượng cà phê và nước, chờ đúng thời gian để cafe được ngon nhất bỏ đúng tỉ lệ đường phù hợp và uống nó một cái trân trọng thi vị mà không phải là trải nghiệm anh nhé, chỉ thế thôi.
Em biết khi yêu người ta thường ích kỷ muốn người yêu luôn coi mình là người quan trọng, em không cho mình là ngoại lệ nhưng em không bao giờ hỏi anh: Anh chọn em hay cà phê bởi nhỡ anh chọn cà phê thì rõ khổ, mà yêu ai là yêu cả cái người ta có phải không anh?
Vậy thì... này anh, anh có thể yêu em như cà phê không? Tức là không thể thiếu trong mỗi ngày.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
☺ Các bạn có thể viết lời bình của mình cho bài viết, và tuân thủ một số quy tắc sau:
» Các bài comment phải nghiêm túc, không dung tục, không spam.
» Nội dung phải liên quan tới chủ đề bài viết.
» Hãy để lại tên của bạn khi bạn post bài comment, để mình có thể dễ dàng trả lời comment của bạn khi cần.